Login to your account

Username *
Password *
Remember Me

Sự Thật Ai Bắn Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan và Ở Đâu.. NGUYỄN VĂN ĐÁN

Posted by July 02, 2020 5918
Đã hơn 2 thập niên qua thỉnh thoảng có điện thư gởi trên mạng ghi lại tiểu sử , nhất là hình ảnh Cố Thiếu Tướng Loan bắn tên đặc công cộng sản Nguyển văn Lém và ảnh Thiếu Tướng Loan bị thương trong đợt 2 Mậu Thân tháng 05/1968.

Việc Ông Tướng Loan hành quyết tên VC đến nay đọc giả trong và ngoài nước kể cả ký giả Eddie Adams, người chụp bức ảnh đều cho là hành động của một chiến sĩ yêu nước, yêu đồng đội và ghi công ông là một ANH HÙNG (Xin viết hoa vì theo thiện ý của tôi xin đứng nghiêm chào tán đồng). Thật vậy lúc xảy ra sự việc những kẻ phản chiến lên án, nhưng sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì người dân và thế giới đã thay đổi quan điểm khi nhớ lại miệng lưởi Cộng Sản tuyên bố hưu chiến dịp Lể Tết Dân tộc, nhưng đưa quân đánh phá khắp nơi, nhất là sự phản bội, tự hủy bỏ chữ ký trong Hiệp Định Paris 1973.


Về bức ảnh Cố Thiếu Tướng Loan bị thương ở chân kèm theo sự mô tả cảnh ông bị thương với tựa đề “Ai bắn nát chân Thiếu Tướng Loan”, không nhớ tên tác giả. Bài viết thật sự có nhiều tin tức, nhưng bí mật rất phong phú từ tiểu sử Ông Tướng Loan đến cuộc đi đêm của Hoa Kỳ với MTDTGPMN và quan điểm “chúng ta luôn cầm dao đàng lưởi để cho đối phương tuốt dao máu chảy thành vòi “.

Trong bài này, tôi không lạm bàn về những chi tiết hay tin tức tình báo mà vì là nhân chứng trong cảnh Ông Thiếu Tướng Loan bị thương, nên xin phép đóng góp chút ít để nói lên “SỰ THẬT AI BẮN NÁT CHÂN TƯỚNG LOAN VÀ Ở ĐÂU” và phần cuối xin có chút ưu tư về việc VNCH phải nắm dao đằng lưởi mà mãi cho đến nay chúng ta có thay đổi thế nắm dao được như thế nào ?

Trong đợt tấn công của bọn Việt Cộng lần thứ 2, tôi nhớ vào một buổi sáng tháng 05/1968 có tin nhân viên công lực báo có 2 tên đặc công CS đang trú ẩn trong nhà một người dân ở Khu Kho đạn (gần Đài Phát Thanh Sàigòn). Có thể vào địa điểm bằng hai ngả:

- Đường Đinh Tiên Hoàng
- Đường dưới chân cầu Phan Thanh Giản hay được gọi tắt là cầu Xa Lộ.

Hai bên đều có nhà nhưng cả hai bên không có những mái hiên hay địa thế để có thê tiến vào mà khỏi bị phát hiện. Chỉ ở phía hẽm dưới chân cầu dãy nhà sát bờ rạch Thị Nghè đối diện với Xóm Gà là có nhà, với vài mái hiên theo kiểu cánh gà được xây bảng gần mái nhà hơi to và nhỏ dần xuống đất. Sau khi được tin, chúng tôi gồm 6 thầy trò với carbine M1 và M2 tiến vào hẽm dưới chân cầu chưa kịp vào cuối hẽm .Khoảng gần 11 giớ sáng nhìn lại phía sau bổng thấy Ông Tướng Loan và 2 cận vệ cũng tiến vào. Chúng tôi, sau việc chào hỏi, có trình với Ông: “Xin Thiếu Tướng nép vào hiên nhà vì chưa xác định rõ ràng mục tiêu ở nơi nào.

Nghe xong ông quay lại hai cận vệ bảo rằng “Commando tiến lên”. Tuy nói vậy Ông cũng nép vào hiên như chúng tôi. Thấy phía bên trái có một mảnh đất trống chưa xây cất, tất cả đều tiến vào. Khi nhìn lại phía sau có hai người ngoại quốc, một đen và một trắng cũng đến từ phía sau chúng tôi. Đến đây xin ghi rằng vì thời gian đả gần 50 năm, hơn nữa là bức ảnh Cố Thiếu Tướng Loan bị thương trong tay nhân chứng mới được đưa lên mạng từ hơn 20 năm nay thôi. Quý vị có thể hỏi và tự đoán hai người ngoại quốc đó là ai và có vũ khí không.

Trong bãi đất trống có một đống xa cừ, loại cây tràm mà các nhà thầu xây cất thường dùng để làm lưng qui xây cột nhà khỏi bị lún.Lúc bấy giờ Ông Tướng, tôi, cùng một nhân viên Trưởng G2 (thường được gọi là anh Sáu) và một nhân viên nữa đều mặc dã chiến, lưng hưóng về cầu Phan Thanh Giản. Các người khác còn ở phía sau. Đang tìm cách leo qua đống xa cừ bổng nghe một tiếng bịch dưới chân tôi. Nhìn kỹ thấy anh nhân viên mặc dã chiến đã ngã sấp xuống trên lưng có một lổ thủng nhỏ máu đang chảy. Ông Trưởng G2 và tôi qùy xuống lật ngửa anh nhân viên thì thấy phía trước một lổ to hơn, máu chảy lênh láng .Tôi có nói là: “Anh Sáu lấy khăn cầm máu lại và kéo về phía sau. Lúc đó chỉ có Ông Tướng và tôi vừa qua khỏi đống xa cừ đến trước cửa đang đóng của một căn nhà kế bên thi bổng có một tiếng nổ như loại lựu đạn và ngay sau đó nghe tiếng Ông Tướng Loan đang qụy xuống bảo nhỏ với tôi: “Kéo fermeture áo giáp Moi xuống, Moi bị thương rồi”.

Tôi ôm Ông Tướng vào lòng làm theo lời ông yêu cầu. Xin ghi rõ, trước mái hiên nhà, nơi Ông Tướng Loan bị thương có một cây không nhớ cây gì nhưng cao độ hơn 3 thước che một phần phía trước mái nhà. Như vậy địa điểm Tuớng Loan bị thương là ở trong hẽm thay vì bị thương ở lan-can cầu Phan Thanh Giản. Sau đó Ông Tướng Loan được đưa ra khỏi hẽm nhưng là cả một việc đáng buồn. Lúc tôi ra khỏi địa điểm thấy có Cố Tr/tá Luận (Giám Đốc Nha CSát Đô Thành) và Tr/Tá S. Biệt Đoàn Trưởng Biệt Đoàn 5 CSDC đang đứng ngay đầu hẽm trên đường Đinh Tiên Hoàng. Việc cấp cứu và tìm nơi chữa thương cho Tướng Loan có lẽ nhiều người đã biết, ông được tạm điểu dưỡng tại Bệnh viện Grall (Đồn Đất) và sau đó biết bao khó khăn ông mới được đưa đi điều trị tại một quốc gia khác với quốc gia gọi là đồng minh. Âu cũng may cho Ông Tướng Loan chỉ bị thương không thiệt hại tánh mạng, vì nếu không bị loại tại hẽm Dakao gần kho đạn thì Ông có thể bị tử thương tại Trường Tiểu Học Phước Kiến trong Chợ Lớn sau đó vài ngày.

Chắc mọi người còn nhớ một trái hoả tiển đã giết chết toàn Bộ Tham Mưu Cảnh Sát và Quân Đội trong đó có Cố Đại Tá Văn Văn Của (Đô Trưởng Sài Gòn-Chợ Lớn), Cố Tr/Tá Nguyển Văn Luận (Giám Đốc Nha CSQG/Đô Thành), CốTr/Tá Nguyển Ngọc Xinh (Cựu Trưởng Ty, CSQG/Quận Nhì), Cố Tr/Tá Nguyển Ngọc Trụ (Cựu Trưởng Ty CSQG/Quận 5). Thật lòng, sau khi thấy Tướng Loan bị thương mà không thấy có phản ứng hay điều tra chi để làm sáng tỏ sự việc. Anh nhân viên tử thương không lâu vì vết thương khá nặng theo tôi là đã chết thế mạng cho Ông Tướng một lần. Khi Bộ Tham Mưu Liên quân bị tử thương trong Chợ Lớn thì tôi càng thấy rỏ hơn đành im lặng và giữ mãi nỗi uất ức cho đến nay.

Một cộng sự viên tử thương, một viên Tướng tài bị loại khỏi vòng chiến đấu không một lời xin lổi hay tiếc thương. Đến đây xin phép được nghiêm chỉnh chào một lần nửa Vị Huynh Trường anh hùng và chào xin lổi cộng sự viên đả tử thương, cám ơn các cộng sự viên cùng nhóm, không biết nay còn sống hay đã mất sau tháng 4/1975. Để rồi hơn thập niên qua nhận trên mạng hình ảnh bất ngờ này tôi vẩn im lặng vì không muốn nhắc lại nỗi đau của những vị đã xả thân cho tổ quốc. Nhưng vì thấy trên các diễn đàn vẫn còn nhiều người nhắc mãi hình ảnh đau buồn đó nên tôi xin phép được nói lên sự thật để mọi người hiểu được nỗi đau của “kẻ cầm dao đằng lưởi để đối phương tuốt dao máu chảy thành vòi” .

Đúng vậy sau ngày Hiệp Định Genéve 20/07/1954, VNCH dưới thời Cố TT Ngô Đình Diệm vì từ chối phải chọn bạn mà chơi nên phải hy sinh oan uổng tánh mạng. Đến 1963 thì VNCH bị bắt buộc chọn bạn đồng minh chơi dao hầu bảo vệ Miền Nam tự do để rồi có ngày 30 tháng 4 mà mọi người đều gọi là ngày Quốc Hận. Người bạn tuốt dao không chỉ một người bị thương máu chảy mà cả nước, cả một dân tộc vốn có chí khí quật cường chẵng những bị hành động tuốt dao của người bạn đồng minh, mà còn của người anh em cùng máu đỏ da vàng từ phương Bắc dưới danh nghỉa Đảng Cộng Sản VN, nhất là từ người bạn sống cùng chế độ như Mặt Trận Dân Tộc GPMN và cả những thành phần thứ ba đã giúp họ tuốt dao thật nhanh gọn để từ hơn 40 năm qua vết thương vẩn chưa lành, chưa phai mờ vết thẹo. Vết thương của các Vị Tướng đã quyên sinh không chịu đầu hàng quân giặc, cả triệu Quân Cán Chính phải bị đòn thù với mỹ từ “Học tập cải tạo”. Vết thương không dừng ở bao nhiêu người đó, còn có trên 500 ngàn người bỏ thây trên biển cả hay trong rừng thiêng nước độc.

Việc cầm dao đằng lưởi của chúng ta là ở thế bị bắt buộc, chẳng đặng đừng. Vậy Đảng CSVN có biết và hiểu rằng hiện nay đang cầm dao đằng lưởi không? Hậu quả đầu tiên là sau chiến thắng Điện Biên Phủ do Tàu và Nga cầm dao đằng cán nên HCM và Phạm văn Đồng mới ký Công Hàm 1958 xác nhận Hoàng Trường Sa là của Tàu Cộng. Con dao không chỉ làm tay chảy máu mà dao của quan thầy TC đang đâm thủng ruột không chịu rút ra cứ ngoáy dần ngoáy dần không tha mạng dù ĐCSVN đang khấu đầu quỳ gối lạy xin tha mạng nhưng có được đâu. Cụ thể là nhất động nhật tỉnh từ Bộ Chính Trị Trung Ương ĐCSVN và các Tướng tá đều phục tùng Hán triều, phải ký kết Mật Ước Thành Đô, phải buộc dân tiêu thụ các hàng hoá bị tấy chay, buộc dân sống trong cảnh ô nhục. Đau hơn nữa là khi dân tộc muốn phụ lực ĐCSVN rút dao thì CS chẳng những phải biết ơn dân mà trái lại bắt bớ dân đánh đập, bỏ tù bằng những luật rừng.

Dân biểu tình chống lại sự xâm lấn đất biển, và mới nhất là vụ án Công ty Formosa làm ô nhiểm môi trường, có thể là hành động “Rửa mặt cho ĐCSVN”. Người dân thay vì được yểm trợ ghi ân, ĐCSVN lại cho đám du thủ du thực đánh đập tàn nhẫn hầu làm vừa lòng kẻ cầm dao. Việc mà một ông Madze VN xưng danh là Thủ Tướng lại hổ hỡi chấp nhận cái khom lưng của hai ba anh chệt và 500 triệu đô để từ nay dân VN sẻ chết dần chết mòn vì nạn ô nhiểm trầm trọng kéo dài thêm hơn nửa thế kỷ.

Đến nay việc ĐCSVN chấp nhận hai tay để lưởi dao tha hồ giết chóc dân thì đó là hậu quả của kẻ tự chọn cách chơi dao đằng lưởi. Đau lòng là hiện nay có khá nhiều doanh nhân, ca nhạc sỉ cũng như một số cá nhân khác, vì chút danh lợi riêng, vì chút vui thú phù du với chùm khế ngọt, mà quên đi vết thương sau khi thoát được cảnh ngục tù CS nối giáo cho vòi bọ lên ngôi, tự mãn với danh xưng “Khúc ruột ngàn dậm”. Những việc quay đầu làm ngơ trước cảnh đau khỗ của dân trong nước có thể xem như hành động phụ cầm dao giặc giết hại đồng bào mình.

Do đó, quan trọng hiện nay là làm thế nào để rút lưởi dao mà không bị thương trí mạng. Cộng đồng người Việt tỵ nạn hải ngoại vẩn còn một số nuôi hy vọng nơi người bạn đồng minh để rút con dao nghiệt ngã đó, nhưng theo thiển ý, Đồng minh chỉ có thể băng bó vết thương của chúng ta khi chúng ta tự giải quyết gông cùm CS mà thôi. Hết rồi, thật sự hết rồi cảnh người bạn đồng minh chịu đưa vài trăm ngàn quân qua VN để rồi phải hy sinh một lần nữa hơn vài chục ngàn nhân mạng. Như vậy người sẻ rút được con dao hẳn ra, chỉ là Toàn dân quân trong nước với phương thức duy nhất là cùng đứng lên chấp nhận đau một lần cuối để còn sống sót mải về sau: TOÀN DÂN CÙNG ĐỨNG LÊN DẸP HẲN CHẾ ĐỘ CSVN GIẢI PHÓNG ĐẤT NƯỚC, vì ĐCSVN đến nay không còn đủ sức để rút được con dao của quan thầy Tàu đã đâm quá sâu. Chưa kể những lưởi dao của đồng chí anh em trong đảng tranh giành nhau vì tham vọng, quyền lực, tiền tài ....

Chỉ có Toàn dân trong nước tự quyết định vận mệnh của mình. Đã có 2 bước đầu tiên của 18.000 tín đồ Công Giáo xuống đường thành công ngày 26 tháng 9/2016 vừa qua tại Hà Tỉnh và ngày 03/10/2016 tại Sàigòn làm cho cảnh sát cơ động, công an vứt áo bỏ chạy là thời điểm đã đến để khắp nơi trong nước cùng đứng lên rút lưởi dao trí mạng đó. Xin đừng nghĩ theo lời nói của vài cá nhân là đến nay không còn CS nửa. Xin nhớ chỉ là CS cha với học lực lớp 3 trường làng mà đã gian ác nhờ tay giặc giết chết biết bao triệu đồng bào, nói gì đến CS con tiếp theo CS cháu có học lực từ nước ngoài sẻ gian ác thông minh hơn và đất nước sẻ chẳng những sẽ bị đô hộ 1 ngàn năm mà trở thành chệt hoàn toàn.

Tại Hải ngoại chỉ là hậu phương vững chắc của toàn dân mà thôi nhưng muốn được là hậu thuẩn, thật lòng cuối đầu cầu xin hải ngoại vui lòng chịu bỏ hết những tỵ hiềm cá nhân, không bưới móc đấu đá lẫn nhau, không vì chút tiền mà trở thành kẻ nô bút của CS hay VGCS. Hiện hải ngoại củng bị dao đâm tuy không trí mạng nhưng rất đau khi bị VC xem như con bò bị vắt sửa, hàng năm vì thương gia đình còn kẹt lại phải chuyển hàng tỷ đô, chưa kể số người Việt được gọi là xuất khẩu lao động, nguồn lợi không nhỏ của ĐCSVN. Biết bị vắt sửa nhưng không thể nào khác hơn được.

Rồi đây ĐCSVN đang lập mưu móc túi hải ngoại qua kế hoạch tu sửa Nhà Thờ Đức Bà Sàigòn. Chắc nhiều người còn nhớ cách nay khoảng 2 năm có điện thư tô son Nhà Thờ Đức Bà là tài sản văn hoá của VN và Unesco, rồi kế tiếp có điện thư kèm theo ảnh nhà thờ bị kẻ lạ vẻ bậy làm dơ bẩn tường . Nay CS lại báo là Nhà Thờ sắp đổ nát, và hù doạ nếu không trùng tu thì CS sẽ phá hủy để lập công viên xây tường HCM. Đảng CS biết là tín đồ công giáo và hải ngoại không bao giờ chấp nhận nhà thờ bị phá bỏ nên lên kế hoạch moi tiền “Khúc ruột ngàn dậm”...

Đó là hậu quả của người bị cầm dao đằng lưởi của cả hai phía VNCH và ĐCSVN. Hải ngoại luôn sẳn sàng yểm trợ cho toàn dân trong nước tự quyết định rút hẵn con dao của ĐCSVN và mã tấu của Tàu cộng và mong rằng mấy ông Tiến sỉ XHCN cũng phải thức tỉnh đừng hy vọng là đao hay búa tạ của quan thầy sẻ tha mạng khi toàn dân thật sự bất chấp hiểm nguy cùng đứng lên dẹp tan xiềng xích. Có thể đến nay hêt rồi cảnh đu dây thân Mỷ và thân Tàu vì tình hình đả thay đổi vì không ai cho mà không có điều kiện. Một lần nửa xin ghi nhớ: "Chỉ có Toàn Dân đứng lên lấy lại quyền cầm vận mệnh quốc gia mới mong thoát cảnh kẻ thù tuốt dao đổ máu” .

Trước khi hết lời, tôi xin quỳ nguyện cầu xin Chúa, Phật đã bỏ quên dân và đất nước Việt Nam từ bao năm, xin giúp dân VN sớm thoát được cảnh “Cầm dao đằng lưởi”, tránh được cảnh máu đổ thịt rơi vì kẻ ác đã gây quá nhiều tội khó quên và khó tha.


NGUYỄN VĂN ĐÁN
(Bộ Chỉ Huy Thủ Đô)

https://www.canhsatquocgia.org/p127a...n2bxle26ruZhyc
 
Rate this item
(1 Vote)