Không Quân Việt Nam Cộng Hòa
Không Quân Việt Nam Cộng Hòa
(nguồn: LÝ TƯỞNG Úc Châu, số kỷ niệm Ngày Không Lực 2023)
TIỀN PHI:
Từ ngày các Sư Đoàn Không Quân của quân chủng Không Quân VNCH được thành lập bắt đầu vào năm 1970, đã có có hai cách gọi ông sếp lớn của một sư đoàn không quân: “Sư Đoàn Trưởng” và “Tư Lệnh Sư Đoàn”.
Mãi hai tháng sau khi nhận việc vẽ mẫu quảng cáo cho công ty sản xuất đồ gỗ này, chàng mới biết trong số hơn năm mươi nhân viên kế toán điều hành của sở, chàng không phải là người Việt Nam duy nhất. Từ tiểu bang lạnh lẽo cô quạnh miền Đông qua đây tìm hơi ấm đồng hương, chàng bỏ ngay được thói quen hễ gặp khuôn mặt Á đông nào cũng vồn vã đến chào hỏi bằng tiếng Việt. Vì người Việt tị nạn ở đây đông quá, những ngày cuối tuần đi chợ ở phố Bolsa, chàng thấy những người Mỹ lạc vào khu vực này chẳng khác gì những người ngoại quốc. Tìm kiếm để nhìn một dáng người nhỏ nhắn, một đôi mắt xếch, một làn da nâu, một giọng nói thanh và trầm bổng, đã hết thành một nhu cầu cần thiết. Chàng trở nên lạnh lùng hơn, dè dặt hơn.
Mỹ Chánh là con sông nhỏ chảy vắt ngang Quốc Lộ 1, làm thành một ranh giới thiên nhiên của hai tỉnh Thừa Thiên và Quảng Trị. Khoảng giữa tháng 5 của mùa hè năm 1972, phòng tuyến Mỹ Chánh đã thật sự vững chắc trên hai phương diện: về mặt bài binh, bố trận của quân lực miền Nam và cả về mặt tinh thần quyết chiến của toàn quân, toàn dân sau khi thành phố Quảng Trị lọt vào tay Cộng quân.
Lời Nói Đầu
Buồn nào hơn khi mất đi một người bạn, không phải ai cũng có được một người bạn. Và càng buồn hơn nữa khi phải mất cả đất nước quê hương, vì chúng ta bây giờ chỉ còn là những kẻ tha hương, những người không tổ quốc.
QUÃNG ĐỜI NHÀ BINH CỦA
PHƯỢNG HOÀNG KIM CƯƠNG
---oo0oo---
Lời mào đầu: "Le Moi est haïssable", triết gia Pháp Blaise Pascal thế kỷ XVII đã nói: cái Tôi là khả ố. Cho nên tôi cứ do dự không dám đặt bút xuống để ghi lại những dòng tư tưởng dưới đây. Nhưng không nói ra thì cứ ấm ức trong lòng, đành phải vậy.
“Tôi tên Hinh, được anh em ưu ái tặng cho biệt hiệu “Hinh Nổ” là vì hai lý do:
- Trước hết, tôi chuyên môn gài chất nố để phá hoại.
CHƯƠNG 1 – “Người công dân mất quyền”
(tiếp theo kỳ 16)
Sau khi cộng sản chiếm miền Nam, bố tôi xin nghỉ việc tại Ty Công Chánh Biên Hòa, không phải vì ông sợ quá khứ “thư ký hội đồng xã” (ở Trảng Bàng, Tây Ninh) bị phanh phui mà chỉ vì bực mình, chán ngán trước sự lộng hành của mấy tay nằm vùng và đám 30 tháng Tư đa số thất học và ngu xuẩn.
40 Năm Tìm Bạn
Ðoàn Kế Tường
---oo0oo---
Gần 40 năm trời trôi qua, tôi đã lần mò khắp nơi, và kể từ khi có internet thì ngày nào cũng lang thang trên khắp các trang mạng, cố tìm cho bằng được tông tích người bạn chí cốt là Ngô Văn Khiêm, nguyên Đại Úy, Pháo đội trưởng,
Những Cái Lon Guigoz
Tưởng Năng Tiến
---oo0oo---
Tôi vốn dốt và rất dốt về chính trị, đến độ tôi không biết gì về thể chế chính trị hiện hành ở Hòa Lan. Tôi cũng không hiểu rằng chủ nghĩa cộng sản có mặt ở Hòa Lan hay không và nếu có chả hiểu nó có gây được tí ảnh hưởng gì nơi phần đất hiền hòa và nhỏ bé này không?
---oo0oo---
"...Trả ta sông núi từng trang sử
Dân tộc còn nghe vọng thiết tha
Ngược vết thời gian, cùng nhắn nhủ:
Không đòi, ai trả núi sông ta..."
Vũ Hoàng Chương
Cái mà người dân Miền Nam muốn là trả lại đường Gia Long, Võ Tánh, Hiền Vương, Phan Thanh Giản, Petrus Ký, Đoàn Thị Điểm, Yên Đỗ... ở Sài Gòn chứ không phải "sửa" tên đường kiểu “tôn” hay “tông”.
Chuyến Tàu Thống Nhất
Nguyên Vũ
---oo0oo---
Như một nén hương tưởng niệm K.A.
Nguyên Vũ (*)
Trước ngày về Việt Nam, tôi có ba điều tâm nguyện. Thứ nhất, tới thắp hương cho các vong hồn tử sĩ. Thứ hai, ghé qua Yên Báy, thăm thánh địa của Việt Nam Quốc Dân Đảng [VNQDĐ]. Thứ ba, ngồi trên một chuyến xe lửa thống nhất Bắc-Nam. Vì chương trình làm việc khá bận rộn, chỉ có tâm nguyện thứ nhất đạt được sau hơn 5 tháng ở Việt Nam. Nhân dịp các công sở nghỉ lễ mừng “30 năm giải phóng” (30/4) và Lao động Quốc tế (1/5), tôi quyết định thực hiện nốt hai tâm nguyện cuối.
Ngày Thật Chết Với Quê Hương
Phan Nhật Nam
---oo0oo---
Hóa ra cảm giác nhạt nhạt nơi miệng, buồn buồn đè nặng, đau đau ở trũng ngực làm đứa nhỏ có thói quen luôn rờ tay lên ngực áo như muốn gỡ đi một khối nặng vô hình dính sâu đâu trong người, mà sau nầy khi khôn lớn, nó mới biết đó là vị trí gần quả tim, chặn ngang đường thở. Tâm cảnh nầy vốn có từ rất lâu, nên dẫu vốn tinh nghịch, hiếu động, đứa bé có lúc bất thần ngồi lặng, rũ xuống; hay đang trong giấc ngủ, chợt giật mình thức dậy giữa bóng tối với cảm giác lo sợ bồn chồn – Cảm giác thời thơ ấu còn nhỏ dại nó chưa biết gọi nên tên.
We have 280 guests and no members online