Không Quân Việt Nam Cộng Hòa
Không Quân Việt Nam Cộng Hòa
Ngày 13-6-96, hãng thông tấn Reuter đánh đi một bản tin về Nguyễn Thành Trung, phi công A-37 của Không Lực VNCH đã lấy máy bay xạ kích dinh Độc Lập và hướng dẫn hai chiếc A-37 khác đánh phá phi trường Tân Sơn Nhất chiều ngày 24-4-75, ngày hấp hối của miền Nam Việt Nam.
Kính Thưa Quý Vị,
Hôm nay ngày 28 tháng 1 năm 2005 là ngày kỷ niệm 32 năm Hiệp Định Ba Lê và cũng là kỷ niệm ngày Lực Luợng Đặc Nhiệm Tango của Sư Đoàn TQLC và Lữ Đoàn 1 Kỵ Binh Việt Nam Cộng Hoà đã tái chiếm Hải Cảng Cửa Việt, Quảng Trị do quân cộng sản Bắc Việt xâm lược chiếm giữ, hai phút truớc giờ ngưng bắn là 8 giờ sáng ngày 28 tháng 1 năm 1973.
Hà Tây - Trong gọng kềm Công An
Phan Quân
---oo0oo---
Mấy ngày trước đó mưa Xuân cứ lất phất bay làm cho núi rừng quanh trại lờ mờ như một bức tranh thủy mạc. Đôi khi, trong một thoáng thời gian rảnh rỗi, tạm quên đi thân phận tù đày của bản thân, cảnh núi rừng hùng vĩ ở vùng đất một thời cách mạng đó của Nguyễn Thái Học cũng vang lên trong tâm tư người tù một vài ý thơ kiều diễm. Một vầng trăng tròn vương trên cành cây cổ thụ chết đứng trên đỉnh non cao, một giòng sương trắng đục màu sữa từ trên đỉnh cao chạy dài xuống thung lũng vào những ngày đông trời không muốn sáng, một tiếng gà gáy chơi vơi giữa trưa hè im ắng, một làn khói xanh lơ lửng vươn lên từng không khi cánh chim chiều thơ thẩn bay về đâu, một đêm đen ngập tràn đom đóm như hàng ngàn hột kim cương rơi rụng xuống trần gian,...không thơ là gì? Thế nhưng, khi bị gọi trở về với thực tế thì lại quá phũ phàng! Cho nên, dẫu tên gọi có mang một âm hưởng vô cùng thơ mộng, hai tiếng mưa Xuân không đáng được ca ngợi nữa khi mưa làm cho những con đường đất bùn nhão nhoét, trơn trợt, chân đi không làm sao bám được đất. Mưa với một lượng nước ít nhưng dai dẳng, mà thời tiết thì lạnh cóng nên lớp đất phía dưới rắn lại chỉ có một lớp đất trên mặt lầy lụa nên khi bàn chân đã trợt là cả người cứ thế chuồi đi, không sao gượng lại được.
Người nói với tôi:
– Thôi! Quên đi! Chuyện đã thành cổ tích.
Tôi có thể. Nhưng vẫn thấy cần kể lại, để các con tôi không thể…
TRẦN THỊ ĐÔNG PHƯƠNG
Nhận được thư chồng lần này cũng như những lần trước, gọn như một công thức toán học, vài dòng chữ viết rỗng, vô nghĩa nhưng được kèm theo phiếu của trại tù cho phép vợ ra thăm nuôi – Chưa nhận, chưa có tin chồng thì lo âu, háo hức chờ mong – Nay, thư đã về, tin của chồng đã có, vui chưa được bao nhiêu, tôi đã cảm thấy mình bỗng rơi xuống cái hun hút của nỗi buồn, của sự thất vọng.
Mỗi dân tộc có một nét văn hóa riêng được thể hiện qua nhiều phương diện: văn học và văn chương, lễ nghĩa và cung cách cư xử trong xã hội, nhận thức và thể hiện quan niệm về nghệ thuật tạo hình, về sân khấu, về phim ảnh, sự liên kết xã hội, tương quan giữa giá trị của gia đình với cá nhân… Tai Việt Nam, trong chế độ Cộng Sản, văn hóa được thể hiện dưới sự chỉ đạo của Đảng Cộng Sản:
Lời nói đầu
Hàng năm, cứ đến ngày 17 tháng Hai Dương Lịch báo chí Việt ngữ trong và ngoài nước nhắc lại cuộc chiến tranh biên giới Việt-Trung, nhưng hầu như người ta quên những nạn nhân của cuộc chiến bẩn thỉu ấy. Trong số những nạn nhân ấy có chúng tôi, trên dưới 1 triệu người Việt gốc Hoa, những người lao động bình thường, định cư nhiều đời, sống rải rác từ 6 tỉnh biên giới Trung-Việt đến các thành phố lớn Hà Nội, Hải Phòng, Nam Định, Quảng Ninh… Bắc Việt Nam, đã bị tập đoàn Lê Duẩn bài xích xua đuổi, triệt đường sống. Không còn con đường nào khác, chúng tôi phải ra đi, rời bỏ mảnh đất sinh ra, lớn lên, nơi chôn nhau cắt rốn, nơi phần mộ ông bà cha mẹ đã yên nghỉ để làm người tỵ nạn.
---oo0oo---
Mũ Đỏ, Mũ Đen.....
Tưởng nhớ anh Năm Nguyễn Đình Bảo, Nguyễn Đức Dũng, và những anh hùng Mũ đỏ, mũ đen đã vị quốc vong thân tại Damber.
Gửi N/T Bùi văn Lộc - Lê Văn Mễ, Phạm Đức Hùng, Phan Cảnh Cho, và những chiến hữu Mũ đỏ, Mũ đen, Công binh… đã tham chiến tại Damber để nhớ những ngày ngút ngàn máu lửa.
We have 55 guests and no members online