Hẳn anh Hiệp Sĩ còn nhớ ?
""Một thời xé gió , đạp mây !
Giờ đây Hiệp Sĩ múa... cây đập ruồi !..."
Tôi cũng ngồi buồn lục lại bài viết khá lâu có liên quan với anh ,post lại cho chư huynh đọc vui
Dưới đây là trích đoạn "Ông Tướng… Nuôi Gà!"
Nghịch_Nhĩ.
Nếu ai trong chúng ta có… “chơi” gà mới thấy được cái tấm lòng, cái cực khổ chăm sóc, cái tâm hồn của những tay nuôi gà đá như thế nào!!
Từ cách tìm chọn giống gà, xem vi vảy, rồi đem về nuôi ăn; phải là loại thóc đặc biệt, thứ đừng có nhọn nó hóc cổ, nào là phun rượu rồi vô nghệ cho thịt săn cứng. Như vậy chưa đủ,đêm đêm khoảng 2 , 3 giờ sáng còn nhè nhẹ nhấc cái đầu bà xã đang gối trên cánh tay, len lén ra cái bội gà để xem con gà ngủ, xem có lộ ra cái tướng nào không; có phải thuộc loại gà chiến... “tử mị” không (nằm ngủ như chết rồi )? lại còn tẩm bổ cho nó bằng lúa non vừa ngậm sữa, thằng lằn,thỉnh thoảng phải thả ra phơi sương cho nó.. “sung” nữa chứ! Thật là lắm công phu và nhiêu khê quá phải không bạn, vậy mà có Ông Tướng lại Nuôi Gà đấy!
Xin bạn đừng vội vàng cho là tui có ý xoi mói đến Ông Tướng Đá Gà nha?!
Hổng dám đâu ! “Đá” và “Nuôi” khác nhau à!
Nếu không thế thì bạn nghĩ chắc Ông nầy nuôi gà… “móng đỏ” như một số Tướng khác chứ gì nữa??! Trật… lất!!!
Thôi để tui nói ngay: đó chỉ là cách ẩn dụ, nói ví von về ông Tướng Ánh đã nuôi quân, đã lo lắng chăm sóc thuộc cấp với một tấm lòng… như người nuôi gà nòi vậy!
Để tôi kể thêm một vài chuyện mà tôi biết được về ông Tướng Ánh, những chuyện thật chứ không phải tôi thêu dệt, tô vẻ thêm cho người mà tôi kính phục ngưỡng mộ đâu; mà theo tôi đó chỉ là vài tia hào quang thôi, còn biết bao tia khác mà tôi không biết về ngôi sao rực sáng nầy !!
Người ta cứ nghĩ rằng ông chỉ quan tâm đến các phi công, những người trực tiếp ra chiến trận thôi; không hẳn vậy, thực ra ông vẫn để tâm giám sát đến các ngành các cấp từ trên xuống dưới và giải quyết mọi chuyện dù nhỏ nhặt có lý có tình, đâu ra đó đàng hoàn!
Kỷ luật nghiêm minh, ông đã treo bằng lái và ký củ một số hoa tiêu chứ đâu phải không có! Nhưng tôi không nghe tiếng ta thán trách móc gì ông cả, mới lạ chứ!
Bạn nghĩ sao về việc nầy: Một hôm ông Ánh để ý thấy một anh lính không quân ăn mặc, trang bị như đi phép mà cứ lẩn quẩn ngoài phi đạo Cessna rồi qua phi đạo Trực thăng; cứ tới lui như vậy có vẻ nôn nóng sốt ruột lắm, ông bèn đến hỏi căn do mới biết thì ra anh nầy được 3 ngày phép về Sài Gòn thăm vợ sanh mà chờ cả buổi rồi chưa có máy bay nào đi cả, Ông bảo chờ đó, rồi ông về thay đồ bay, làm tài xế Cessna đưa anh lính kia về Sài Gòn! Có ngon không chớ! Đố ai biết được sự cảm động của anh lính đến mức nào, và hình ảnh của ông Sư Đoàn Trưởng đến bao giờ mới phai mờ trong tâm khảm của anh?!
Chẳng những thế, còn Bà Ánh lại muốn chia sẻ tình cảm của thuộc cấp đối với ông hay là muốn bồi đắp thêm cho Ông những cảm tình ấy khi chính tay Bà nấu những nồi cháo gà hằng đêm và bưng sang khu cư xá Phi Đoàn 520, để bồi dưỡng cho anh em pilot bay đánh suốt đêm trong thời tết Mậu Thân (1968)? Riêng vợ chồng anh Tạ Hoà Hưởng chắc cả đời cũng không làm sao gặp được một Bà KĐT nào như Bà Ánh đích thân chăm sóc, nuôi đẻ cho vợ anh trong thời gian nầy, lo từng miếng ăn đến từng tấm tả... một cách tận tình như chị em ruột thịt phải không??
Tôi nghĩ Ông chẳng những đồng ý mà còn khuyến khích Bà làm những việc trên với tấm chân tình của huynh đệ chi binh, đậm tình người chứ không phải kiểu trình diễn cho lên màn ảnh TV, người ta muốn. “lấy điểm” ở cấp trên chứ với cấp dưới bao giờ??!
Về Ông Ánh, kỳ nầy tôi xin lần lượt kể vài chuyện nữa để thêm những bằng chứng taị sao mà người ta kính phục và cứ đề cao Ông:
1/* Lần trước trong bài viết “pháo ..Nổ”, tôi có nói đến anh Nguyễn Thiện Ân, Hiệp sĩ Mù, và chỉ bàn tán đùa vui về anh thôi; tất cả những gì tôi đã viết là sự thực, nhưng còn thiếu chưa đủ tình tiết, lần nầy xin nhắc lại, bổ sung thêm và có một điểm… “lộn lầm” cần đính chính luôn!
Tôi xin thưa trước có những chi tiết nào tế nhị và nhạy cảm, tôi sẽ bỏ qua; cũng xin quý vị bạn đọc và những vị có liên hệ đừng hiểu nhầm là tôi nhắc lại chuyện xưa để bươi móc, chế diễu hay châm chọc, nhằm gây chia rẻ trong hàng ngũ KQ chúng ta, và tôi cũng tránh nêu danh tánh những ai khi không cần thiết.
Khi được tin là có cuộc thi tác xạ và cũng nhân dịp phô trương sự lớn mạnh của KQ, được tổ chức tại bãi biển Nha Trang ngày 19/04/1969 , do KĐ 62 đảm nhận tổ chức. Ông Ánh cũng nhận thấy những thất thế của đơn vị mình và hơi xao xuyến vì:
- Phi Đoàn 520 sẽ làm ăn ra sao đây, khi những “con gà” pilot của mình vừa xuyên huấn bay A37 mới đây thôi, so với PĐ524 (Nha Trang ) lâu hơn; và lại phải đua tranh với PĐ F5 đã có từ trước và căng hơn là có anh PĐ AD6 thâm niên trong nghề nữa!
- Mục tiêu thực tập tác xạ, chỉ có vài lần, là tạm dùng hòn đảo nhỏ nhấp nhô trên mặt nước ở ngoài khơi Rạch Giá, chứ không được địa hình địa lợi sẵn để tập dợt làm quen như PĐ ngoài Nha Trang.
Tuy vậy ông cũng dẫn đám học trò đi thi, mà kỳ nầy coi như thi “công-cua” trước mặt bá quanvăn võ triều đình, có sự chứng giám của Ông Phó Tổng Thống Nguyễn cao Kỳ, người có hứa thưởng 100 ngàn cho ai trong pass đầu tiên đánh trúng mục tiêu và ÔngTổng Thống Nguyễn văn Thiệu (có mặt độ nửa giờ, rồi rời khỏi đấy….).
Để cho công bằng thì đơn vị nào cũng phải tự đem theo chuyên viên kỹ thuật và vũ khí để phục vụ, và có một ban giám khảo do Bộ Tư Lênh KQ chỉ định, bay trên trời để chấm điểm dựa theo những quy định như:
--- mỗi PĐ có 4 chiếc: 2 chiếc đầu (1&2) mang rocket và Napalm, 2 chiếc 3 & 4 mang bom nổ, 4 quả cho mỡi chiếc !
Tất cả chỉ đánh 2 pass thôi ; giờ TOT (time on target) phải đúng, độ cao minimum để release bom được ấn định ban đầu là 2500 feet (_giờ chót lại hạ xuống còn 1500 f ; lý do ??? ai biết !_) …v..v...
---Mấy quan giám khảo gồm có 5 vị: Nguyễn văn VECHAI, Trần anh Tuấn (Tacc)... ,(nếu anh VeChai có tình cờ đọc xin bổ túc những gì thiếu sót mà anh còn nhớ dùm. Cám ơn). Các anh hào dự tranh gồm có:
- *** 1 Phi Tuần F5 (pđ 522), 1 Phi Tuần AD6 (pđ 518), 1 Phi Tuần AC 119 (???), 1 Phi Tuần A37 (pđ 524 N-T) và 1 Phi Tuần A37 (pđ 520 Cần -Thơ) _ (lúc ấy VN chưa có Trực Thăng gunships, nếu có cũng phải dự riêng, chứ nếu áp dụng độ cao để bắn rocket như thế thì “chơi ép” trực thăng, hổng fair à !!)_.
Mấy chiến tướng của PĐ 520 được sắp xếp như sau :
- Chiếc số 1: Huỳnh Hữu Hải và Thuyết (leader)
2: Huỳnh Công Danh (Rock)
3: Nguyễn Thiên Ân (Hiệp sĩ mù)
4: Trần Quốc Tuấn
Chiều ngày tổng dợt ở Nha Trang (3 ngày trước ngày chánh) Ông Ánh đã lái xe ra phi đạo để đón anh em bay về, ông lộ vẻ vui vui khi nghe mấy anh chuyên viên kỹ thuật Cần Thơ đã cá độ với đám bạn Nha Trang và thắng được 5.000$, gà ai người đó theo dĩ nhiên!
Ông Ánh theo tận anh em về phòng vãng lai dặn dò anh em đi ăn tối xong rồi về briefing và 9:00PM đi ngủ sớm để lấy sức!
Sáng hôm sau (ngày thứ nhì) Ông lại xuống bảo anh em đi ra phố ăn sáng, uống cà phê ở mấy kiosque, rồi đi tắm biển chơi, chứ KHÔNG về phòng vãng lai, Ông bận việc đến trưa xế sẽ ra tìm, nhớ đấy!
Đúng như lời, khoảng 3 giờ chiều Ông chạy xe dọc bờ biển Nha Trang, tìm thấy anh em còn lang thang , vui chơi ở ngoài đó, kêu gom lại ông nói:
- Tôi hài lòng vì anh em tuân lời , tôi chỉ ngại là mấy chú về phòng ngủ trưa, tối ngủ trể hoặc mất ngủ sẽ có ảnh hưởng đến sức khoẻ cho ngày mai !Bây giờ tôi đưa tiền cho mấy chú đi ăn cơm Tây, beef steak xong rồi đến 8:30 tối là phải về phòng, để 9 giờ là phải đi ngủ nghe, không được đi lăng-nhăn.... “phí sức” đấy!!
Tất cả ai nấy đều cảm động không nói nên lời trước sự chăm lo từng chút của Ông Ánh…
Rồi tựa người vào thành xe, Ông hỏi:
- Ai bay chiếc số 3 mang bom nổ??
Hiệp-sĩ-mù giơ tay lên; ông Ánh giơ ngón tay trỏ chỉ Nguyễn Thiện Ân nghiêm giọng:
- Tôi giao chú ngày mai phải lấy được 100 ngàn và mang chiếc Cúp Lớn Số 1 về cho tôi!!
Nói xong Ông lên xe chạy đi !
Hình ảnh 100 ngàn tiền thưởng cho pass đầu tiên đánh trúng mục tiêu và chiếc Cúp hạng nhất, là một áp lực trên vai các anh không phải vì danh dự được tiếng hay dở, mà chính vì cái tấm lòng, cách đối xử và sự chăm lo của Ông Ánh mấy ngày qua. Xúc động, nhìn nhau trong im lặng nhưng ánh mắt các anh đã thay cho lời “quyết tâm”!!
Tối đến Ông lại xuống kiểm tra, hỏi có ai cần gì không? briefing lần chót chưa?và dặn 9:00PM là phải đi ngủ!
Hôm sau là ngày thi đua chính 19/04/1969 ; tờ mờ 6:00 sáng Ông lại xuống ngồi ngay trên giường của Ân, thăm hỏi anh em đêm qua có ngủ được ngon giấc không? và dặn dò đi ăn sáng xong, xuống kiểm tàu, nổ máy warm up, rồi về phòng nằm nghỉ chờ đến giờ mới ra đi bay! Anh Ân đã từng vào vùng lửa đạn mà sao không hồi hộp và lo âu như lần nầy; nếu có thuốc an thần (anti-depression) anh cũng dám… “làm” một viên lắm à!
***Giờ đã điểm…! Cuộc thi mở màn.!
__Phi tuần đầu (xin miển nói phi cơ gì và PĐ nào) nhào xuống đánh rocket, không biết lý do gì một hoả tiển... “né” mục tiêu mà lại tìm đúng vào chiếc tàu Hải Quân chạy tuần phòng vòng đai phía ngoài cách xa các pa-nô mới lạ chứ! Hú vía! Bạn và ta vô sự! Phi tuần đầu 4 chiếc, đã xong một pass, mà cái pa-nô vẫn còn trêu-ngươi dập-dềnh trên sóng nước.
__Phi tuần thứ hai là các “con gà” PĐ520 của Ông Ánh vào mục tiêu… và trễ TOT (giờ trên mục tiêu) 10 seconds, cũng not bad! Chiếc 1 & 2 lần lượt cắm xuống nhắm mục tiêu xịt rocket, rồi vọt lên và kết quả : pa-nô vẫn “trơ gan cùng tuế nguyệt”! Chiếc thứ 3, Hiệp sĩ mù nhào vô, lao mình xuống… hồi hộp quá, anh canh…, nhắm, nhắm kỹ… bấm nút thả 2 trái bom nổ, không nhớ là miệng có đọc thần chú không; lại cất vọt lên..! Ở dưới đất anh Sơn Gáo thấy có một quả bom bay có vẻ lệch mục tiêu quá, anh phải ẹo người lấy ép-phê như đánh bi da vậy… Đang vọt lên trời, Ân chỉ nghe chiếc lead hét thất thanh trong máy: Dzô…! Dzô rồi…!; anh nhìn xuống thấy pa-nô tung toé lên như đàn bướm vỡ tổ! còn dưới đất Sơn Gáo tung nón ca-lô lên trời, chạy la hét như điên vì cả hai trái vô ngay chóc mục tiêu! Cái nặng ngàn cân đè nặng trong người Ân mấy ngày qua đã biến mất, anh cảm thấy hồn mình đang lâng lâng bay bổng… Nhìn quanh thấy cái gì cũng đáng yêu, cũng đang mỉm cuời với anh: từ cụm mây trắng trên trời cao trong vắt, đến lọn sóng tung lên trắng xoá như giơ tay vẩy chào trên mặt biển xanh rì…! Còn anh Sơn tỉnh người, nhớ đi tìm lại cái ca-lô đã ném tung đi trong lúc hứng chí, mà cũng chẳng thấy , mất tiêu luôn! (T/t Sơn con người rất nhiệt tình, dễ mến, đã hy sinh vào những ngày tàn cuộc chiến! Thương thay!!!).
Về đáp và phi hành đoàn vào dự yến tiệc, Ông Ánh hân hoan xuống thềm xiết tay Ân thật chặt và dẫn lên giới thiệu với Ông Phó Tổng Thống Nguyễn cao Kỳ, tiếp theo không biết Ông Ánh có trình rằng đây mới chỉ là tên “pilot cận thị” của đơn vị tôi thôi đấy hay không, mà anh Ân phải thò tay móc cặp kính cận để dưới túi áo bay ra làm bằng! Và cả hai cười thật vui, khi nghe Ông Kỳ nói:
- Như vậy là không được, chơi ăn gian vì dùng đến 4 con mắt nó rõ hơn người ta!!
Thực tình khi nói đến Phi Công VN, nhờ được tôi luyện hằng ngày nơi trận mạc nên các phóng viên ngoại quốc đều khen ngợi tài ba và anh hùng lắm! Nhưng tài giỏi trong 3 năm mà chỉ bị tổ trát trong tít- tắc thì cũng ôm nỗi buồn… 5 phút chứ; còn Pđ 520 nhờ thánh nhân đãi ngộ kẻ… miền xa, nên được lãnh 100 ngàn và chiếc… Cúp nhỏ
__(trong bài viết “ pháo ..Nổ”, tôi đã viết sai lầm, nói ngược là lãnh cái cúp Lớn mà không được 100 xín, xin đính chính lại!)__
Vài tháng sau các PĐ có họp lại và quyết định làm một cái Cúp khác để thay thế chiếc Cúp Số Một, gửi tặng PĐ 520; vì trong mức thang điểm tối đa là 240 điểm, anh chàng Thần Báo 520, hạng Nhất được 214 điểm; về Nhì được 162 điểm…! Còn vị nào thắc mắc tại sao không được Cúp Số Một lúc đó??Ai biết đâu nè…,hạ nhân thuộc loại thấp lè tè thì sao biết được ! À! phần đó xin dành cho quý vị tự tìm hiểu…
Đấy! đấy mời quý vị nhìn trở lại vụ trên để thấy cho đôi nét về con người của Ông Ánh với sự chăm lo, sớm hôm… có từa tựa như mấy ông nuôi gà nòi không thôi. Và đó mới là chủ đích của bỉ nhân!......,,,
N-N